Dù các hệ sinh thái địa phương có vô vàn sự đa dạng, nhưng phong phú và tràn đầy sự sống nhất chính là những khu rừng mọc dọc theo các con sông miền núi. Những dòng sông nơi đây chia cắt núi rừng, tạo nên các hẻm núi ẩm ướt, tối tăm, hình thành thác nước, rồi chảy êm đềm qua những vùng bằng phẳng trong các thung lũng. Có những đoạn sông sâu hun hút, nước đen sẫm như không có đáy, nhưng cũng có những đoạn cạn, hiền hòa, mang dáng vẻ thanh bình. Chúng tôi chỉ ghé thăm những con sông này vào những mùa an toàn, khi không có bão hay những cơn mưa kéo dài. Nhưng tiềm năng dữ dội của dòng nước luôn hiển hiện — dấu tích của những trận lũ thể hiện rõ ràng dọc theo bờ sông: những lớp trầm tích mới, những thân cây bị cuốn trôi, những cành lớn mắc kẹt, đất đá bị xói mòn. Những bộ rễ cây ven bờ, cũng như của những cây mọc trên các dải đất phù sa hình thành từ khúc uốn của sông, bị nước lũ bào mòn, để lộ ra những hình dạng như những đôi chân cây đứng trơ trọi.
Đây là một trong những khúc sông tôi đặc biệt yêu thích, nhưng chúng tôi không ghé thăm thường xuyên vì không có con đường mòn dài nào dẫn đến đó. Thường thì chúng tôi chỉ đến đây vào những ngày nhiều mây, khi khu rừng khoác lên mình vẻ đẹp trầm lắng và nghiêm nghị, thay vì vẻ tươi sáng đầy mời gọi của những ngày nắng. Dòng sông, thường khá cạn và êm đềm ở khu vực này, mang một sắc xanh thẫm kỳ lạ. Những lớp địa y bám trên thân cây ven sông trông càng trắng sáng hơn khi đối lập với sắc xanh tối của dòng nước. Những bụi dương xỉ khổng lồ tỏa ra những tia sáng xanh lục, buông rủ từ những cành cây vươn mình qua dòng nước. Và khi những khóm đỗ quyên trên tán cây bung nở, sắc san hô của chúng điểm xuyết thêm một nét rực rỡ trong bức tranh "100 sắc thái của màu xanh". Nơi đây, con người có thể cảm nhận rõ rệt sự cân bằng tự nhiên: cùng một lúc, bạn có thể thấy được sức mạnh lấn át tất cả của thiên nhiên, nhưng cũng nhận ra sự tĩnh lặng dịu dàng, như một nơi trú ẩn an toàn cho vô số loài sinh vật.